Xung quanh khu vực Bắc Ninh vào năm 2017, khi chọn vị trí để mở một cửa hàng buôn bán (mà ở đây là bán đồ uống), hiếm có chủ quán nào chọn mặt bằng nhỏ. Mặt bằng nhỏ sinh ra hạn chế đủ điều: chỉ có thể nhận số lượng khách rất giới hạn; lại khó khăn trong quá trình pha chế; chuyện âm thanh cũng là yếu tố đáng lo: khách nói nhỏ thì bạn bè không đủ nghe, mà chỉ cần nhóm nào hơi đông cũng thành ảnh hưởng tới những khách còn lại.
AN café đầu tiên nằm ở số 01 ngõ Quy Chế – khu phố chỉ toàn cửa hàng bán bu lông ốc vít. “Buôn có bạn, bán có phường” người xưa vẫn nói, mà “bán có phường” với AN duy nhất là cửa hàng bít tết ăn sáng lâu năm (và gần trụ sở công an phường). Bác Thu – chủ cửa hàng nói chuyện với chúng tôi, vừa hoài nghi vừa lo lắng, vì chúng tôi cũng tầm tuổi như con bác: “Bao năm rồi bác bán thế này, chẳng có hàng xóm nào cũng mở bán đồ ăn, đồ uống ở đây. Nếu có, thì cũng phải thấy từ lâu rồi. Sao mấy đứa lại mở ở đây? Đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Con phố ngày ngày nghe tiếng máy móc cắt xẻ, khách khứa đảo qua ăn sáng rồi đi ngay, nói gì tới thói quen dừng lại để mua cốc nước? Những hoài nghi xuất phát từ sự lo lắng và trên kinh nghiệm của bác, chúng tôi rất quý. Tuy thế, chúng tôi vẫn thuê nhà kho “bé tin hin” đó, vì lý do rất đơn giản: chúng tôi không có chọn lựa thứ hai. Thực ra tôi rất muốn dùng câu chữ hoa mỹ làm đòn bẩy, đem tới câu chuyện nghị lực, nhưng đơn thuần bởi – giá mặt bằng rẻ, kết hợp với việc lúc bắt đầu chúng tôi không có nhiều vốn liếng. Thuê xong mặt bằng còn phải tự mình sửa sang – “tiền đâu mà thuê thiết kế?”.
14 mét vuông – “Liệu cơm gắp mắm”
Bây giờ nhớ lại khởi đầu, tuy bản thân “một mình” và mang nhiều “tịch mịch” trong việc bán cà phê, nhưng chúng tôi vẫn thấy được sự ủng hộ theo cách rất riêng. Hơn một tháng sửa chữa và hoàn thiện không gian cửa hàng, tôi phải nhờ bố trong công đoạn lắp điện nước. Dù bắt đầu, bố tôi không đặt nhiều sự kỳ vọng vào AN: “Bố làm thì cứ làm, chứ H. mở quán ở đây bố thấy không có tương lai”. Còn khi thực hiện công việc, ông lại luôn cẩn trọng và tỉ mỉ trong từng công đoạn, như một cách thầm cổ vũ con trai.
Những năm về sau – ngay cả khi đã chuyển địa điểm khác, đã có nhiều cơ sở hơn, chúng tôi vẫn gọi cơ sở đầu tiên theo cách vừa thương, vừa thật – “AN nhỏ”. Vì đúng nghĩa, ngày đó AN nhỏ thật – 14m2; còn chúng tôi cũng thương nó thật khi nhìn nó lớn lên từng ngày.
“AN nhỏ” mở ra vùng sân, khoảng trời riêng để chúng tôi vẫy vùng. Khi ấy, chúng tôi vừa thấy mình “nhỏ bé” lại vừa có được niềm tin vào bản thân, nhờ việc AN trở thành một phần trong câu chuyện của những vị khách ghé qua…